Mọi thứ bắt đầu từ khi lũ chuột hoành hành khiến chúng tôi nhất trí rằng mình phải có một con mèo để tống cổ lũ đáng ghét đấy ra khỏi nhà. Tuy lúc đầu có chút băn khoăn vì gia đình tôi bị dị ứng lông mèo nhưng dù vậy, tôi vẫn nghĩ nhận nuôi một một chú mèo là giải pháp tốt để dọn dẹp hết mớ rắc rối này. Vậy nên vào một buổi sáng thứ bảy, chúng tôi đã chạy xe đến R.S.P.C.A tại Burwood, Victoria để nhận nuôi một chú mèo.
Cả nhà dạo một vòng quanh trung tâm R.S.P.C.A để xem những chú mèo. May mắn thay dù đến gần những chú mèo đến vậy nhưng cả gia đình chẳng ai có dấu hiệu sẽ bị dị ứng cả. Nỗi băn khoăn duy nhất đã được gỡ bỏ. Khi đang dạo quanh những chiếc lồng, bỗng có một chú mèo con giống Blue Russian khiến chúng tôi để ý. Nhóc mèo này trông hơi sợ hãi mỗi khi có ai đó lại gần. Tuy thế, tôi vẫn muốn thử bắt chuyện với nhóc mèo này nên liền ghé sát vào chiếc lồng và bắt đầu nói chuyện. Thật kỳ diệu làm sao, trái với vẻ sợ sệt lúc nãy, chú mèo con nhảy ra, cố với tay qua những song sắt và níu lấy vai tôi như thể chọn tôi làm bạn vậy. Một bạn nhân viên gần đấy giúp tôi mở cửa lồng ra và ngay lập tức, nhóc mèo nhảy ra khỏi lồng, trèo lên người tôi. Chú mèo nhỏ này giống đực, đã được 4 tháng tuổi. Trung tâm nhận chú mèo này từ một đôi vợ chồng già. Tên của chú này là Cruise (và hiện vẫn đang là Cruise). Chúng tôi hội ý và quyết định chọn chú mèo con đó. Chắc chắn chú mèo này cũng sẽ rất vui vì nó muốn theo cùng chúng tôi. Cruise rất rõ ràng trong quyết định của mình, nhóc muốn đi cùng tôi và tất cả chúng tôi đều biết đó sẽ là một mối quan hệ đặc biệt.
Cruise được đưa đến trung tâm thú y để kiểm tra tổng quát; Tất cả đều bình thường và chú mèo sẽ được triệt sản. Các bác sĩ thú y khuyên chúng tôi nên đón Cruise sau cuộc phẫu thuật vào ngày thứ hai tuần sau. Chúng tôi háo hức trở về để báo tin với bọn trẻ ở nhà; Tôi vẫn còn ngạc nhiên khi Cruise đã chọn chúng tôi giữa bao nhiêu người ghé thăm chiếc lồng ấy.
Như đã hẹn, tôi ghé đến đón Cruise đi vào ngày thứ hai. Chúng tôi để chú mèo vào trong trong một
chiếc lồng và đi về nhà ở vùng Baxter; Tôi không thể tin Cruise lại đẹp trai đến thế; chúng tôi sớm nhận ra rằng đây không phải là một chú mèo bình thường đâu.
Mới về nhà được một tuần, Cruise bỗng nhiên bị bệnh nặng. Chúng tôi phải đưa Cruise trở lại R.S.P.C.A để kiểm tra. Các bác sĩ chẩn đoán Cruise của chúng tôi bị cảm cúm. Dù không muốn, chúng tôi vẫn phải để Cruise lại để chữa trị. Nhờ các bác sĩ thú y, Cruise đã khỏe lại và có thể bắt đầu xử lý đám chuột đang hoành hành ở nhà (chúng tôi sống ở vùng ngoại ô và mới có cả một vương quốc chuột vừa dọn đến ở cùng).
Cruise lớn nhanh như thổi. Mới đó mà nó đã nặng hơn 7kg, người rất dài, có vẻ hơi nhỏ con và không được cao lắm. Có một lần tôi thấy Cruise bước kéo lê cái chân sau theo; Hóa ra nó bị té từ cành cây phía sân trước nhà khiến xương chậu bị nứt. Chúng tôi phải tức tốc đưa Cruise đến gặp bác sĩ Lucy và Dean (nổi danh là vị thần hộ mệnh của các loài vật) tại phòng khám thú y Frankston Heights. Lại một lần nữa Cruise hồi phục nhanh chóng và khỏe mạnh như xưa.
Cứ đến chiều là Cruise thường thích trèo vào cái cặp tài liệu của tôi và đánh một giấc ngon lành trong đó. Một lần nọ, chú chó Bear của chúng tôi đã lẻn vào nhà qua cửa sổ để hù Cruise (Bình thường cả hai khá hòa thuận với nhau). Nó bị Cruise dùng móng vuốt kéo lại và cắn. Cruise đã chiến đấu khá dữ dội để đuổi con chó đi. Cả hai đều bị thương nhưng Cruise bị nghiêm trọng hơn. Con trai Aaron của chúng tôi (đang 11 tuổi) nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà nên đã vào và phát hiện ra cuộc chiến này. Aaron đã cứu Cruise bằng cách cưỡi lên lưng con chó và kéo đầu nó lại (Bear đã phải rời mắt khỏi chiếc cặp tài liệu mà Cruise đang ở trong).
Aaron giữ Bear lại đủ lâu để Cruise chạy thoát; Tôi chạy vào nhà và hoàn toàn bàng hoàng khi nhìn thấy một vệt máu lớn cùng phân và nước tiểu vương vãi khắp nơi. Lại một lần nữa, Cruise phải kéo lê chân sau chạy đến cầu cứu tôi. Ánh mắt của Cruise nhìn đầy khiếp sợ như vừa trải qua một điều gì rất khủng khiếp để cố trốn đến nơi an toàn. Tôi lùa Bear ra khỏi nhà và đem cả hai đến bác sĩ thú y. Vợ tôi lái xe còn tôi dùng tay để giữ hai vết thủng lớn ở hai bên dạ dày của Cruise, điều này giúp chặn bớt không khí và dịch cơ thể không lan vào vết thương nữa. Cruise đã bình tĩnh trở lại và phải làm thủ tục nhập viện, chú mèo của tôi đã bị trọng thương nhưng nó có thể sẽ được chữa khỏi. Chúng tôi phải chờ đợi trong suốt 24 giờ. Đó dường như là ngày dài nhất trong cuộc đời tôi. Bear cũng phải chữa một vài vết thương. Các bác sĩ đã gắp móng của Cruise ra khỏi vùng mũi và lông mày của Bear; Ơn trời vì chỉ cách một vài mm nữa là móng vuốt của Cruise đã đâm sâu vào mắt của Brear. Dù bị thương nhẹ hơn nhưng cuối cùng viện phí của Bear lại đắt hơn Cruise.
Ngày mai đem đến tin tốt lành, Dean (bác sĩ thú y) đã nói rằng ông ấy không hề nghĩ Cruise sẽ vượt qua đêm nay nhưng ông vẫn cố gắng hết sức để giành giật Cruise với tử thần; Cruise đã hồi sinh cứ như một chú mèo siêu nhân!!!
Cuộc sống vẫn trôi qua bình lặng, chúng tôi chuyển đến Tassie trong ba năm và đón về một bé mèo con loài Tabby (chúng tôi đặt tên nó Cookie) để làm bạn với Cruise.
Chúng tôi rời khỏi bang Tasmania vào năm 2000 để trở lại Baxter; tiếc là chúng tôi phải gửi Cruise và Cookie trong một nhà mở cho mèo suốt ba tháng và đến thăm chúng mỗi ngày. Sau một thời gian, cuối cùng chúng tôi đã trở lại ngôi nhà yêu dấu của mình và sống ở đó một lần nữa. Cruise đi vòng quanh với cái cây yêu thích của mình và nhảy phốc lên, bây giờ nó đã trở thành nhà leo cây chuyên nghiệp nên không bị rớt khỏi cây như ngày xưa nữa.
Cruise giờ đây đã nặng 8kg!!! Ai cũng phải bất ngờ khi trông thấy Cruise khổng lồ của chúng tôi.
Năm 2005, con gái cho tôi xem một email kêu gọi đóng góp hình ảnh những chú mèo cho tổ chức R.S.P.C.A ở Victoria để làm quyển lịch năm 2007. Vào sáng ngày 13/10/2005. Barry đã chụp một bức ảnh tuyệt đẹp cho Cruise và gửi đi. Tất cả chúng tôi đều chờ đợi xem điều bất ngờ nào sẽ xảy đến.
10/2005
Một tai nạn lớn bỗng xảy ra, đó là ngày 13 tháng 10 năm 2005, khi tôi vừa rời khỏi bệnh viện để về nhà và nằm bẹp xuống sàn kiệt sức. Milo – một chú chó thuộc giống Maltese Shih-Tzu bắt đầu rên rỉ, sủa, cào và kéo quần tôi. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ nó đang muốn chơi cùng, nhưng khi nó cứ tiếp tục làm thế, con trai tôi – Sam nói “Bố, con nghĩ rằng nó muốn kéo bố đi cùng ra nơi nào đó đấy”. Tôi ngồi dậy và đi theo Milo ra cửa sau. Milo dẫn tôi đến chỗ của Cruise, lúc này đang ngồi xoay lưng lại ở góc trồng rau trong vườn. Tôi đến và bế Cruise lên và thật sự bàng hoàng. Quai hàm của Cruise bị treo ngược xuống, nó đã bị gãy và nhìn Cruise chẳng giống như bình thường nữa, nó thật sự rất khủng khiếp. Tôi dùng một chiếc khăn để bế Cruise lên và không hiểu vì sao Cruise đã bị thương nặng đến thế này (Tôi nghĩ nó đã bị xe tông phải). Tôi để Cruise bên trong nhà và nói Sam – đứa con trai 16 tuổi của chúng tôi gọi bác sĩ thú y ngay. Khi tôi gỡ chiếc khăn quấn Cruise ra, Sam bắt đầu hoảng loạn. Tôi giúp Sam bình tĩnh lại để tập trung cứu Cruise.
Sam và tôi đưa Cruise đến khoa cấp cứu động vật bệnh viện Hallam. Các nhân viên y tế chỉnh lại lưỡi của Cruise và chữa vết thương của nó. Chúng tôi để Cruise ở bệnh viện và rời đi. Trong lòng không khỏi băn khoăn nghĩ rằng liệu đó có phải là lần gặp cuối cùng hay không.
Ngày hôm sau, các bác sĩ thú y gọi điện để nói rằng mạch máu quanh lưỡi của Cruise bị nghẽn và sẽ được chữa lại. Tôi đón Cruise và đem đến phòng khám thú y địa phương để chuẩn bị tái tạo lại khuôn mặt.
Tôi ở nhà vào sáng hôm sau để kiểm tra con đường quanh nhà. Có vẻ như Cruise bị tông (có lẽ là vậy) bởi một chiếc xe (hoặc bị đánh bởi một chiếc dù cui, chúng tôi cũng chẳng thể biết được sự thật). Tôi nhìn thấy một vệt máu kéo dài từ ngoài đường đến cửa trước nhưng lúc đó chúng tôi không ở đó, Cruise lại cố trườn người vào khu vườn sau nhà. Tôi không biết bằng cách nào nhưng Cruise đã trèo lên cái cửa (nó cao khoảng 1,5m) và rớt xuống bên trong vườn. Cruise cố trườn người đến cửa sau để nhảy vào cửa sổ phòng giặt (đó là cách những con mèo vào được bên trong khi chúng tôi không có ở nhà) nhưng Cruise đã kiệt sức, vết máu chấm dứt ở hộp trồng cây để trong vườn. Lúc đó Milo ở trong nhà và tôi có thể thấy một số vết cào còn khá mới ở cánh cửa phòng giặt, chắc hẳn Milo đã cố gắng để giúp Cruise nhưng không thể mở được cánh cửa này.
Cruise phải định hình hàm trên và dưới của mình, chi phí cho cuộc phẫu thuật tốn khoảng 3000$ đến 7000$. Tôi phải dùng phần tiền tiết kiệm (vốn để dành sắm một cái bếp mới) và thêm một ít nữa để chữa cho Cruise; Hóa đơn bệnh viện khoảng hơn 8000$ nhưng họ chỉ lấy của chúng tôi 5500$.
Cruise lưu lại bệnh viện suốt gần hai tuần và trải qua hai cuộc phẫu thuật hàm. Phần hàm của Cruise đã hoàn toàn bị vỡ nát, mắt của nó sưng phồng lên khiến ánh nhìn thật kỳ dị. Cruise phải ăn và uống thông qua một ống truyền dịch được đặt xuyên qua phần cổ tới dạ dạy. Chúng tôi đến thăm Cruise mỗi ngày và nó rất thích nhìn thấy chúng tôi. Ngay khi vừa mở cửa lồng Cruise chỉ muốn được âu yếm mà thôi. Chính ý chí sống mãnh liệt của Cruise đã khiến chúng tôi và những nhân viên của Deans phải rơi nước mắt nhiều lần.
Nhưng bi kịch chỉ mới bắt đầu, trong khi phẫu thuật, Cruise lên cơn đau tim nhưng đã vượt qua được!!! Nó đã vượt qua một cách thần kỳ nhưng tương lai vẫn còn là thử thách. Một thời gian ngắn sau đó, Cruise gần như xém bị nghẹt thở đến chết vì một sai phạm với đường ống ăn khiến Cruise bị nôn trớ. Lại một lần nữa các nhân viên y tế phải làm việc thêm giờ để giành giựt sự sống cho Cruise.
Khi Cruise trở về nhà, nó sụt cân thê thảm và vĩnh viễn mất đi con mắt bên trái. Quai hàm của Cruise bị quấn đầy dây, cái mồm méo mó và chiếc mũi bị gãy. Chúng tôi phải dùng ống để cho Cruise ăn trong suốt năm tuần sau đó.
Cruise đã khiến chúng tôi hoảng sợ đến gần chết khi lạc mất nó trong hai ngày nóng nhất của mùa hè khi mà nhiệt độ lên cao tới hơn 40 độ. Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ mất Cruise mãi mãi (Cruise không thể ăn hoặc uống nếu không sử dụng ống). Một lần nữa, tôi lại cảm nhận mối liên kết đặc biệt giữa Cruise và tôi. Tôi đã tìm được Cruise và mang về nhà. Nó có chút sợ hãi, mất phương hướng nhưng khi nghe thấy giọng nói của tôi, Cruise liền tìm đường về nhà. Thật ngạc nhiên, Cruise đã nhảy qua hàng rào cao 2m và lao trọn vào vòng tay tôi!!! Chúng tôi cho Cruise uống nước, ăn và làm sạch lông cho nó. Cruise đã nỗ lực rất nhiều để tìm về tổ ấm của mình.
Năm tuần sau khi trở về nhà, Cruise đã cố gắng ăn lại thức ăn bằng miệng. Vui mừng siết bao khi các bác sĩ báo với tôi rằng Cruise đã có thể ăn bằng miệng mà không cần dùng ống nữa.
10/2007
R.S.P.C.A đến và nói rằng họ muốn nhiều có nhiều bức ảnh của Cruise hơn nữa. Tất cả mọi người cùng chuẩn bị một chiếc bàn với nhiều đồ chơi nhỏ để chụp hình Cruise. Lúc này Cruise trông như một quý ông thực thụ chuẩn bị lên hình. Câu chuyện về Cruise được chia sẻ trong tờ lịch tháng 10/2007!!!… Bị thương nặng, mù lòa… là những gì nói về Cruise. Trong số 12 chú mèo được lên lịch, Cruise đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Thành công của quyển lịch đã đem về nguồn kinh phí rất lớn cho các hoạt động của R.S.P.C.A.
Cruise tiếp tục sống bình yên mỗi ngày nhưng giờ nó thích theo tôi ngay cả khi tôi rời nhà để dẫn Milo đi dạo. Cruise sẽ đi theo chúng tôi một quãng và ngồi đâu đó ở góc đường đợi chúng tôi trở về; Sau đó Cruise sẽ đi theo bên cạnh chúng tôi để về nhà.
Ở nhà Cruise sẽ tiếp tục ngồi chơi cùng chúng tôi. Hầu hết mỗi đêm, Cruise sẽ ngồi lên ngực tôi khi tôi đang nằm trên giường. Thường thì nó sẽ đánh thức tôi dậy lúc 5:30 (giờ tôi phải dậy để đi làm) bằng cách liếm khắp mặt tôi. Ngay cả khi đang ở trong phòng tắm, Cruise sẽ trượt cửa phòng để vào và nhẹ nhàng cắn vào mắt cá chân của tôi để vui đùa. Cruise không sợ nước mà rất thích nó. Cruise chỉ có thể uống nước khi liếm khiếp nước sẽ thấm ướt hết mặt của Cruise nhưng có vẻ đó chỉ là chuyện nhỏ với nó.
9/2/2008 – Trận chiến cuối cùng
Tôi đã bận rộn với công việc và gia đình suốt cho đến khi chợt nhận ra Cruise dường như rất chậm và khá yếu ớt, không giống những ngày bình thường. Cruise được đưa đến bác sĩ thú y để kiểm tra và phát hiện thận và tuyến giáp của Cruise đang rất yếu. Đó chính là cuộc chiến cuối cùng. Điều tốt nhất chúng tôi có thể làm là bên Cruise trong suốt cuộc chiến này. Thận và tuyến giáp của Cruise đã yếu đi kể từ tại nạn nghiêm trọng năm 2006. Các bác sĩ cũng không biết đến khi nào thì tuyến giảp của Cruise ngừng hoạt động. Cruise gầy hẳn đi và chẳng thể nào mặc vừa chiếc áo khoác đẹp đẽ của mình nữa. Trong suốt những năm 2006 đến 2008, chúng tôi thường xuyên phải đưa Cruise đến bác sĩ thú y để đảm bảo rằng nó sẽ không phải chịu đau đớn nhiều. Các bác sĩ thú y nói rằng Cruise đã sống trong tình yêu thương của cả gia đình và chính tình yêu đó đã giúp Cruise sống sót đến tận giờ. Nhưng đây đã là trận chiến cuối của Cruise vì cơ thể bé nhỏ ấy đã chịu đựng quá nhiều. Cruise đã qua đời lặng lẽ trong bình yên, bác sĩ thú y Dean và Lucy đã rất xúc động với cuộc chiến của chú mèo nổi tiếng, chú mèo “Cruise” của chúng tôi.
Đưa Cruise về đến nhà, chúng tôi quyết định chôn Cruise bên cạnh cái cây mà tôi đã trồng để tưởng nhớ về người cha quá cố của mình. Đó là mảnh đất bình yên để Cruise có thể yên nghỉ sau cuộc hành trình dài của mình. Giờ đây Cruise và cha tôi sẽ sẻ chia góc nhỏ thanh bình này.
Cookie nhớ Cruise khủng khiếp. Nó cứ đi lang thang quanh chỗ Cruise được chôn cất và ngồi yên tại đó trong nhiều giờ liền. Milo và con chó khác của chúng tôi là Lilly (thuộc giống chó Jack Russell) dường như chẳng quan tâm gì đến Cruise khi nó còn sống nhưng lúc Cruise ra đi, chúng cũng rất nhớ Cruise. Đặc biệt là Milo, chú chó đã dẫn chúng tôi đến cứu Cruise trong vụ tai nạn năm 2006, không có Milo, có lẽ Cruise đã qua đời từ lúc đó vì không chịu nổi cái lạnh của đêm. Cruise đã để lại một khoảng trống vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Cruise qua đời khá sớm so với tuổi thọ trung bình của một chú mèo. Chỉ có 12 năm nhưng đó là 12 năm đầy ắp kỷ niệm và tình yêu. Đến với chúng tôi từ khi chỉ mới 4 tháng tuổi, Cruise đã chọn đồng hành cùng chúng tôi và để lại biết bao kỷ niệm ngọt ngào và yêu thương đong đầy. Tôi biết mình sẽ không thể nào quên được Cruise. Tôi biết ngày nào đấy tôi sẽ gặp lại em, một lần nữa, Cruise của tôi…
YÊN NGHỈ NHÉ, CRUISE 1996-2008